năm 1858 pháp tấn công đà nẵng với chiến thuật

Bạn đang xem: Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì? tại TRƯỜNG ĐH KD & CN Hà Nội

Năm 1858 quân Pháp tấn công Đà Nẵng bằng chiến thuật gì?

A. Tấn công dần dần.

B. Đánh nhanh để thắng nhanh.

Bạn đang xem: năm 1858 pháp tấn công đà nẵng với chiến thuật

C. Đánh lâu.

D. “Chinh phục từng gói nhỏ”.

Đáp án B. Đánh nhanh để thắng nhanh.

– Năm 1858, Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến lược đánh nhanh thắng nhanh.

Vì sao thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên?

Vị trí chiến lược quan trọng

Đà Nẵng nằm ở Duyên hải Nam Trung Bộ, phía Bắc giáp tỉnh Thừa – Thiên Huế, phía Đông giáp Biển Đông, phía Tây Nam giáp tỉnh Quảng Nam. Vì vậy, Đà Nẵng có cảng biển rộng, lớn, rộng nên tàu bè của thực dân Pháp di chuyển không mấy khó khăn. Đồng thời có thể tấn công Huế dễ dàng trong thời gian tới.

Vị trí thuận lợi

Đà Nẵng được mệnh danh là “cổ họng” của kinh thành Huế vì chỉ cách Huế hơn 100km, chỉ cần vượt đèo Hải Vân là có thể tiến vào Huế (kinh đô Huế lúc bấy giờ là kinh thành của nước ta). Đồng thời, thực dân Pháp có thể mở rộng thuộc địa qua các nước Đông Nam Á khác nhờ Đà Nẵng giáp với Lào và nuôi quân bằng lương thực từ vựa lúa lớn Gia Định.

Đồng thời, thực dân Pháp lợi dụng hậu phương là đồng bằng Nam Bộ – Quảng Ngãi (Quảng Nam, Quảng Ngãi). Bởi lẽ, nơi đây thích hợp để họ triển khai “bày binh, bố trận” khai thác nơi này để duy trì chiến tranh ở nơi khác.

Vì vậy, Đà Nẵng là con đường nhanh nhất, gần nhất để tạo nền tảng cho kế hoạch “đánh nhanh, thắng nhanh”. Lợi thế này, giúp thực dân Pháp không cần phải hy sinh binh lực làm tổn thương quân Đức, không cần bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài.

Bên cạnh nguyên nhân trực tiếp, cũng phải kể đến nguyên nhân gián tiếp khiến thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Một số nguyên nhân gián tiếp có thể bao gồm:

– Bất tiện khi chọn Huế là mục tiêu đầu tiên

Thực dân Pháp không thể trực tiếp đánh chiếm kinh thành Huế vì phải vượt qua cửa biển Thuận An. Là một cửa biển nhỏ, hẹp nên tàu chiến của Pháp sẽ không thể di chuyển dễ dàng như cửa biển Đà Nẵng. Ngoài ra, Huế hiện là kinh đô của triều đình phong kiến ​​nhà Nguyễn.

– Lợi dụng tôn giáo

Đa số người dân Đà Nẵng lúc bấy giờ theo đạo Công giáo. Hơn nữa, có rất nhiều giáo viên truyền bá tư tưởng ở nơi này và xung quanh thành phố về gián điệp cải trang thành linh mục và thương nhân để tìm cơ hội nổi dậy. Lợi dụng điều này, thực dân Pháp chớp thời cơ đánh nhanh tấn công vào Đà Nẵng và có tham vọng rất lớn là chiếm trọn nước ta.

Diễn biến cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân ta ở Đà Nẵng

Ngày 1-9-1858, liên quân Pháp – Tây Ban Nha gồm 16 tàu chiến được trang bị vũ khí hiện đại nhất, đại bác đều là loại có sức công phá lớn, khả năng sát thương cao, mở cuộc tấn công vào Đà Nẵng. Ngay trong ngày nổ súng đầu tiên, hầu hết các chốt phòng thủ của ta ở phía đông sông Hàn đều bị hạ gục. Sáng hôm sau (2-9-1858), địch tiếp tục bắn phá thành Điện Hải và đổ quân đánh chiếm khu phía Tây. Quân triều đình vừa đánh vừa rút dần, lập phòng tuyến phía Tây Nam Hòa Vang để ngăn địch. Diễn biến trận đánh cho thấy địch không phát huy được sức mạnh của vũ khí kỹ thuật tấn công ồ ạt mà bị chặn đánh ngay cửa biển Đà Nẵng. Đây là kết quả của sự chống trả quyết liệt của lực lượng đồn trú dưới sự chỉ huy của một triều đình còn đang hừng hực sức sống, với ý chí quyết tâm cao và sự đoàn kết của toàn dân. Ngoài quân chủ lực thuộc triều đình, còn có sự tham gia của lực lượng hải quân và dân binh địa phương.

Sau khi Tổng đốc Lê Đình Lý bị trúng đạn trọng thương, rồi hy sinh, Tự Đức đã cử Thống chế Chu Phúc Minh lên làm Tổng đốc quân vụ thay Lê Đình Lý. Sau đó, Tự Đức điều Nguyễn Tri Phương, võ tướng số một của ta, đang làm Kinh lược sứ Nam Kỳ ra chỉ huy mặt trận Đà Nẵng, thay cho Chu Phúc Minh. Là một võ quan có tài thao lược, ngay từ đầu Nguyễn Tri Phương đã đánh giá tình hình một cách đúng đắn và đề ra một phương lược phòng thủ và đánh địch năng động, thích hợp. Ông chủ trương không tiến công địch chính diện để tránh sức mạnh hỏa lực của địch, mà bao vây chặn địch ngoài mé biển, tăng cường phục kích địch, không cho chúng tiếp xúc với dân, thực hiện “vườn không, nhà trống”, cô lập và triệt đường tiếp tế, cung cấp lương thực tại chỗ.

Cho đến cuối năm 1858, địch vẫn không thể mở rộng địa bàn chiếm đóng, phá thế phòng ngự của ta, phải thực hiện chiến lược đánh nhanh, thắng nhanh.

Không thể rút lui, Rigault de Genouilly, lúc này đã được bổ nhiệm làm Đô đốc, quyết định đổi hướng tấn công vào Gia Định. Đầu tháng 2 năm 1859, quân Pháp chỉ còn lại ở Đà Nẵng một lực lượng chiếm đóng gồm một đại đội và một số chiến hạm nhỏ do Đại tá Toyou chỉ huy. Tương quan lực lượng ở Đà Nẵng lúc này có nhiều thay đổi, tạo thế thuận lợi cho ta. Thêm vào đó, thời tiết, khí hậu khắc nghiệt ở đây khiến quân địch khốn đốn, gần như bị tiêu hao sức chiến đấu. Một chỉ huy quân Pháp ở đây đã thú nhận: “Trên vùng đất nóng bỏng này, bộ đội ta ngã xuống, không cầm được vũ khí”. Các lực lượng tiếp viện sau đó cũng bị hao mòn thêm do bệnh tật và khí hậu oi bức, cộng với sự căng thẳng thần kinh do các cuộc tấn công hàng đêm vào các thành trì của quân đội và quân triều đình.

Cuối cùng, sau 18 tháng đánh chiếm Đà Nẵng (từ 1-9-1858 đến 23-3-1860), Trang – Thiếu tướng Tổng chỉ huy liên quân Pháp – Tây Ban Nha – được Chính phủ Pháp ra lệnh rút hết quân. từ Đà Nẵng để gửi sang hỗ trợ chiến trường Trung Quốc. Trước khi rút quân, Trang ra lệnh đốt hết các trại ở Sơn Trà, An Hải, Điện Hải, Trà Úc và phải để lại một nghĩa trang và hàng trăm ngôi mộ của quân xâm lược nằm rải rác trên bán đảo Sơn Trà. Đây là nghĩa địa quân xâm lược duy nhất còn tồn tại đến ngày nay trên đất nước ta.

Đây có thể coi là chiến thắng vĩ đại và duy nhất của quân và dân ta trên mặt trận Đà Nẵng trong hơn 1/4 thế kỷ chống giặc ngoại xâm 1858-1884.

Kết quả

Tại mặt trận Đà Nẵng: quân và dân ta dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Tri Phương đã tổ chức kháng chiến, thực hiện “vườn không nhà” không cho quân Pháp vào đất liền … .Sau 5 tháng xâm lược, chúng chỉ chiếm được bán đảo Sơn Trà. Pháp thất bại trong phương án “đánh nhanh, thắng nhanh”, buộc phải thay đổi phương án

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Lịch sử lớp 12, Lịch sử 12

Thông tin cần xem thêm:

Hình Ảnh về Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?

Video về Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?

Wiki về Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?

Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì?

Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì? -

Câu hỏi: Năm 1858 quân Pháp tấn công Đà Nẵng bằng chiến thuật gì?

A. Tấn công dần dần.

B. Đánh nhanh để thắng nhanh.

C. Đánh lâu.

D. “Chinh phục từng gói nhỏ”.

Câu trả lời:

Đáp án B. Đánh nhanh để thắng nhanh.

– Năm 1858, Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến lược đánh nhanh thắng nhanh.

Hãy cùng trường ĐH KD & CN Hà Nội tìm hiểu về cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân ta tại Đà Nẵng nhé!

1. Vì sao thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên?

một. Vị trí chiến lược quan trọng

Đà Nẵng nằm ở Duyên hải Nam Trung Bộ, phía Bắc giáp tỉnh Thừa – Thiên Huế, phía Đông giáp Biển Đông, phía Tây Nam giáp tỉnh Quảng Nam. Vì vậy, Đà Nẵng có cảng biển rộng, lớn, rộng nên tàu bè của thực dân Pháp di chuyển không mấy khó khăn. Đồng thời có thể tấn công Huế dễ dàng trong thời gian tới.

b. Vị trí thuận lợi

Đà Nẵng được mệnh danh là “cổ họng” của kinh thành Huế vì chỉ cách Huế hơn 100km, chỉ cần vượt đèo Hải Vân là có thể tiến vào Huế (kinh đô Huế lúc bấy giờ là kinh thành của nước ta). Đồng thời, thực dân Pháp có thể mở rộng thuộc địa qua các nước Đông Nam Á khác nhờ Đà Nẵng giáp với Lào và nuôi quân bằng lương thực từ vựa lúa lớn Gia Định.

Đồng thời, thực dân Pháp lợi dụng hậu phương là đồng bằng Nam Bộ – Quảng Ngãi (Quảng Nam, Quảng Ngãi). Bởi lẽ, nơi đây thích hợp để họ triển khai “bày binh, bố trận” khai thác nơi này để duy trì chiến tranh ở nơi khác.

Vì vậy, Đà Nẵng là con đường nhanh nhất, gần nhất để tạo nền tảng cho kế hoạch “đánh nhanh, thắng nhanh”. Lợi thế này, giúp thực dân Pháp không cần phải hy sinh binh lực làm tổn thương quân Đức, không cần bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài.

Bên cạnh nguyên nhân trực tiếp, cũng phải kể đến nguyên nhân gián tiếp khiến thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Một số nguyên nhân gián tiếp có thể bao gồm:

– Bất tiện khi chọn Huế là mục tiêu đầu tiên

Thực dân Pháp không thể trực tiếp đánh chiếm kinh thành Huế vì phải vượt qua cửa biển Thuận An. Là một cửa biển nhỏ, hẹp nên tàu chiến của Pháp sẽ không thể di chuyển dễ dàng như cửa biển Đà Nẵng. Ngoài ra, Huế hiện là kinh đô của triều đình phong kiến ​​nhà Nguyễn.

Xem thêm: cho tam giác abc cân tại a

– Lợi dụng tôn giáo

Đa số người dân Đà Nẵng lúc bấy giờ theo đạo Công giáo. Hơn nữa, có rất nhiều giáo viên truyền bá tư tưởng ở nơi này và xung quanh thành phố về gián điệp cải trang thành linh mục và thương nhân để tìm cơ hội nổi dậy. Lợi dụng điều này, thực dân Pháp chớp thời cơ đánh nhanh tấn công vào Đà Nẵng và có tham vọng rất lớn là chiếm trọn nước ta.

2. Diễn biến cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân ta ở Đà Nẵng

Ngày 1-9-1858, liên quân Pháp – Tây Ban Nha gồm 16 tàu chiến được trang bị vũ khí hiện đại nhất, đại bác đều là loại có sức công phá lớn, khả năng sát thương cao, mở cuộc tấn công vào Đà Nẵng. Ngay trong ngày nổ súng đầu tiên, hầu hết các chốt phòng thủ của ta ở phía đông sông Hàn đều bị hạ gục. Sáng hôm sau (2-9-1858), địch tiếp tục bắn phá thành Điện Hải và đổ quân đánh chiếm khu phía Tây. Quân triều đình vừa đánh vừa rút dần, lập phòng tuyến phía Tây Nam Hòa Vang để ngăn địch. Diễn biến trận đánh cho thấy địch không phát huy được sức mạnh của vũ khí kỹ thuật tấn công ồ ạt mà bị chặn đánh ngay cửa biển Đà Nẵng. Đây là kết quả của sự chống trả quyết liệt của lực lượng đồn trú dưới sự chỉ huy của một triều đình còn đang hừng hực sức sống, với ý chí quyết tâm cao và sự đoàn kết của toàn dân. Ngoài quân chủ lực thuộc triều đình, còn có sự tham gia của lực lượng hải quân và dân binh địa phương.

Sau khi Tổng đốc Lê Đình Lý bị đạn bắn trọng thương mà chết, Tự Đức cử Thống chế Chu Phúc Minh làm Tổng đốc quân vụ thay Lê Đình Lý. Sau đó, Tự Đức cử Nguyễn Tri Phương, võ tướng số một của ta, đang giữ chức Tiết độ sứ Nam Kỳ chỉ huy mặt trận Đà Nẵng thay Chu Phúc Minh. Là một vị quan văn võ toàn tài, ngay từ nhỏ Nguyễn Tri Phương đã đánh giá đúng tình hình và đề ra chiến thuật phòng ngự, tấn công cơ động, phù hợp. Đồng chí chủ trương không tiến công địch từ phía trước để tránh hỏa lực của địch mà bao vây, ngăn chặn địch bằng đường biển, tăng cường phục kích, không cho chúng liên lạc với nhân dân, thực hiện “vườn không nhà trống”. , cô lập và cắt đứt các đường tiếp tế, cung cấp thực phẩm tại chỗ.

Cho đến cuối năm 1858, địch vẫn không thể mở rộng địa bàn chiếm đóng, phá thế phòng ngự của ta, phải thực hiện chiến lược đánh nhanh, thắng nhanh.

Không thể rút lui, Rigault de Genouilly, lúc này đã được bổ nhiệm làm Đô đốc, quyết định đổi hướng tấn công vào Gia Định. Đầu tháng 2 năm 1859, quân Pháp chỉ còn lại ở Đà Nẵng một lực lượng chiếm đóng gồm một đại đội và một số chiến hạm nhỏ do Đại tá Toyou chỉ huy. Tương quan lực lượng ở Đà Nẵng lúc này có nhiều thay đổi, tạo thế thuận lợi cho ta. Thêm vào đó, thời tiết, khí hậu khắc nghiệt ở đây khiến quân địch khốn đốn, gần như bị tiêu hao sức chiến đấu. Một chỉ huy quân Pháp ở đây đã thú nhận: “Trên vùng đất nóng bỏng này, bộ đội ta ngã xuống, không cầm được vũ khí”. Các lực lượng tiếp viện sau đó cũng bị hao mòn thêm do bệnh tật và khí hậu oi bức, cộng với sự căng thẳng thần kinh do các cuộc tấn công hàng đêm vào các thành trì của quân đội và quân triều đình.

Cuối cùng, sau 18 tháng đánh chiếm Đà Nẵng (từ 1-9-1858 đến 23-3-1860), Trang – Thiếu tướng Tổng chỉ huy liên quân Pháp – Tây Ban Nha – được Chính phủ Pháp ra lệnh rút hết quân. từ Đà Nẵng để gửi sang hỗ trợ chiến trường Trung Quốc. Trước khi rút quân, Trang ra lệnh đốt hết các trại ở Sơn Trà, An Hải, Điện Hải, Trà Úc và phải để lại một nghĩa trang và hàng trăm ngôi mộ của quân xâm lược nằm rải rác trên bán đảo Sơn Trà. Đây là nghĩa địa quân xâm lược duy nhất còn tồn tại đến ngày nay trên đất nước ta.

Đây có thể coi là chiến thắng vĩ đại và duy nhất của quân và dân ta trên mặt trận Đà Nẵng trong hơn 1/4 thế kỷ chống giặc ngoại xâm 1858-1884.

3. Kết quả

Tại mặt trận Đà Nẵng: quân và dân ta dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Tri Phương đã tổ chức kháng chiến, thực hiện “vườn không nhà” không cho quân Pháp vào đất liền … .Sau 5 tháng xâm lược, chúng chỉ chiếm được bán đảo Sơn Trà. Pháp thất bại trong phương án “đánh nhanh, thắng nhanh”, buộc phải thay đổi phương án

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Lịch sử lớp 12, Lịch sử 12

 

[rule_{ruleNumber}]

Câu hỏi: Năm 1858 quân Pháp tấn công Đà Nẵng bằng chiến thuật gì?

A. Tấn công dần dần.

B. Đánh nhanh để thắng nhanh.

C. Đánh lâu.

D. “Chinh phục từng gói nhỏ”.

Câu trả lời:

Đáp án B. Đánh nhanh để thắng nhanh.


– Năm 1858, Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến lược đánh nhanh thắng nhanh.

Hãy cùng trường ĐH KD & CN Hà Nội tìm hiểu về cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân ta tại Đà Nẵng nhé!

1. Vì sao thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên?

một. Vị trí chiến lược quan trọng

Đà Nẵng nằm ở Duyên hải Nam Trung Bộ, phía Bắc giáp tỉnh Thừa – Thiên Huế, phía Đông giáp Biển Đông, phía Tây Nam giáp tỉnh Quảng Nam. Vì vậy, Đà Nẵng có cảng biển rộng, lớn, rộng nên tàu bè của thực dân Pháp di chuyển không mấy khó khăn. Đồng thời có thể tấn công Huế dễ dàng trong thời gian tới.

b. Vị trí thuận lợi

Đà Nẵng được mệnh danh là “cổ họng” của kinh thành Huế vì chỉ cách Huế hơn 100km, chỉ cần vượt đèo Hải Vân là có thể tiến vào Huế (kinh đô Huế lúc bấy giờ là kinh thành của nước ta). Đồng thời, thực dân Pháp có thể mở rộng thuộc địa qua các nước Đông Nam Á khác nhờ Đà Nẵng giáp với Lào và nuôi quân bằng lương thực từ vựa lúa lớn Gia Định.

Đồng thời, thực dân Pháp lợi dụng hậu phương là đồng bằng Nam Bộ – Quảng Ngãi (Quảng Nam, Quảng Ngãi). Bởi lẽ, nơi đây thích hợp để họ triển khai “bày binh, bố trận” khai thác nơi này để duy trì chiến tranh ở nơi khác.

Vì vậy, Đà Nẵng là con đường nhanh nhất, gần nhất để tạo nền tảng cho kế hoạch “đánh nhanh, thắng nhanh”. Lợi thế này, giúp thực dân Pháp không cần phải hy sinh binh lực làm tổn thương quân Đức, không cần bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài.

Bên cạnh nguyên nhân trực tiếp, cũng phải kể đến nguyên nhân gián tiếp khiến thực dân Pháp chọn Đà Nẵng làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Một số nguyên nhân gián tiếp có thể bao gồm:

– Bất tiện khi chọn Huế là mục tiêu đầu tiên

Thực dân Pháp không thể trực tiếp đánh chiếm kinh thành Huế vì phải vượt qua cửa biển Thuận An. Là một cửa biển nhỏ, hẹp nên tàu chiến của Pháp sẽ không thể di chuyển dễ dàng như cửa biển Đà Nẵng. Ngoài ra, Huế hiện là kinh đô của triều đình phong kiến ​​nhà Nguyễn.

– Lợi dụng tôn giáo

Đa số người dân Đà Nẵng lúc bấy giờ theo đạo Công giáo. Hơn nữa, có rất nhiều giáo viên truyền bá tư tưởng ở nơi này và xung quanh thành phố về gián điệp cải trang thành linh mục và thương nhân để tìm cơ hội nổi dậy. Lợi dụng điều này, thực dân Pháp chớp thời cơ đánh nhanh tấn công vào Đà Nẵng và có tham vọng rất lớn là chiếm trọn nước ta.

2. Diễn biến cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân ta ở Đà Nẵng

Ngày 1-9-1858, liên quân Pháp – Tây Ban Nha gồm 16 tàu chiến được trang bị vũ khí hiện đại nhất, đại bác đều là loại có sức công phá lớn, khả năng sát thương cao, mở cuộc tấn công vào Đà Nẵng. Ngay trong ngày nổ súng đầu tiên, hầu hết các chốt phòng thủ của ta ở phía đông sông Hàn đều bị hạ gục. Sáng hôm sau (2-9-1858), địch tiếp tục bắn phá thành Điện Hải và đổ quân đánh chiếm khu phía Tây. Quân triều đình vừa đánh vừa rút dần, lập phòng tuyến phía Tây Nam Hòa Vang để ngăn địch. Diễn biến trận đánh cho thấy địch không phát huy được sức mạnh của vũ khí kỹ thuật tấn công ồ ạt mà bị chặn đánh ngay cửa biển Đà Nẵng. Đây là kết quả của sự chống trả quyết liệt của lực lượng đồn trú dưới sự chỉ huy của một triều đình còn đang hừng hực sức sống, với ý chí quyết tâm cao và sự đoàn kết của toàn dân. Ngoài quân chủ lực thuộc triều đình, còn có sự tham gia của lực lượng hải quân và dân binh địa phương.

Sau khi Tổng đốc Lê Đình Lý bị đạn bắn trọng thương mà chết, Tự Đức cử Thống chế Chu Phúc Minh làm Tổng đốc quân vụ thay Lê Đình Lý. Sau đó, Tự Đức cử Nguyễn Tri Phương, võ tướng số một của ta, đang giữ chức Tiết độ sứ Nam Kỳ chỉ huy mặt trận Đà Nẵng thay Chu Phúc Minh. Là một vị quan văn võ toàn tài, ngay từ nhỏ Nguyễn Tri Phương đã đánh giá đúng tình hình và đề ra chiến thuật phòng ngự, tấn công cơ động, phù hợp. Đồng chí chủ trương không tiến công địch từ phía trước để tránh hỏa lực của địch mà bao vây, ngăn chặn địch bằng đường biển, tăng cường phục kích, không cho chúng liên lạc với nhân dân, thực hiện “vườn không nhà trống”. , cô lập và cắt đứt các đường tiếp tế, cung cấp thực phẩm tại chỗ.

Cho đến cuối năm 1858, địch vẫn không thể mở rộng địa bàn chiếm đóng, phá thế phòng ngự của ta, phải thực hiện chiến lược đánh nhanh, thắng nhanh.

Không thể rút lui, Rigault de Genouilly, lúc này đã được bổ nhiệm làm Đô đốc, quyết định đổi hướng tấn công vào Gia Định. Đầu tháng 2 năm 1859, quân Pháp chỉ còn lại ở Đà Nẵng một lực lượng chiếm đóng gồm một đại đội và một số chiến hạm nhỏ do Đại tá Toyou chỉ huy. Tương quan lực lượng ở Đà Nẵng lúc này có nhiều thay đổi, tạo thế thuận lợi cho ta. Thêm vào đó, thời tiết, khí hậu khắc nghiệt ở đây khiến quân địch khốn đốn, gần như bị tiêu hao sức chiến đấu. Một chỉ huy quân Pháp ở đây đã thú nhận: “Trên vùng đất nóng bỏng này, bộ đội ta ngã xuống, không cầm được vũ khí”. Các lực lượng tiếp viện sau đó cũng bị hao mòn thêm do bệnh tật và khí hậu oi bức, cộng với sự căng thẳng thần kinh do các cuộc tấn công hàng đêm vào các thành trì của quân đội và quân triều đình.

Cuối cùng, sau 18 tháng đánh chiếm Đà Nẵng (từ 1-9-1858 đến 23-3-1860), Trang – Thiếu tướng Tổng chỉ huy liên quân Pháp – Tây Ban Nha – được Chính phủ Pháp ra lệnh rút hết quân. từ Đà Nẵng để gửi sang hỗ trợ chiến trường Trung Quốc. Trước khi rút quân, Trang ra lệnh đốt hết các trại ở Sơn Trà, An Hải, Điện Hải, Trà Úc và phải để lại một nghĩa trang và hàng trăm ngôi mộ của quân xâm lược nằm rải rác trên bán đảo Sơn Trà. Đây là nghĩa địa quân xâm lược duy nhất còn tồn tại đến ngày nay trên đất nước ta.

Đây có thể coi là chiến thắng vĩ đại và duy nhất của quân và dân ta trên mặt trận Đà Nẵng trong hơn 1/4 thế kỷ chống giặc ngoại xâm 1858-1884.

3. Kết quả

Tại mặt trận Đà Nẵng: quân và dân ta dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Tri Phương đã tổ chức kháng chiến, thực hiện “vườn không nhà” không cho quân Pháp vào đất liền … .Sau 5 tháng xâm lược, chúng chỉ chiếm được bán đảo Sơn Trà. Pháp thất bại trong phương án “đánh nhanh, thắng nhanh”, buộc phải thay đổi phương án

Đăng bởi: Trường ĐH KD & CN Hà Nội

Chuyên mục: Lịch sử lớp 12, Lịch sử 12

Xem thêm: soạn sử 10 chân trời sáng tạo

Bạn thấy bài viết Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì? có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Năm 1858 Pháp tấn công Đà Nẵng với chiến thuật gì? bên dưới để https://hubm.edu.vn/ có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội

Nguồn: hubm.edu.vn

#Năm #Pháp #tấn #công #Đà #Nẵng #với #chiến #thuật #gì